Một tâm trí khỏe mạnh không thể bền vững trong cơ thể yếu ớt
Hỏi Tản Đáp Toàn 05
Hỏi: Làm thế nào để duy trì thói quen tập thể dục đều đặn khi bản thân có xu hướng ưu tiên trí tuệ hơn thể chất, thường xuyên bỏ qua khung giờ tập đã định sẵn do công việc/học tập, và có những niềm tin tiềm thức về sức khỏe/thể trạng yếu từ tuổi thơ - mặc dù đã biết rõ lợi ích và từng duy trì thành công gần 1 năm nhưng vẫn hay bị gián đoạn và phải bắt đầu lại?
(Câu hỏi đã được tóm lược lại thành 1 đoạn liền mạch để người đọc dễ theo dõi)
Đáp: Tôi cũng đã từng lười tập thể dục như chị. Tôi cũng cảm thấy mình "có ích" hơn khi ngồi máy tính viết lách, làm việc hoặc coaching 1:1 với các khách hàng. Cảm giác được hoàn thành công việc, nhận feedback tích cực từ khách hàng, hay viết xong một bài hay - tất cả đều cho tôi sự thỏa mãn tức thì rõ ràng hơn nhiều so với việc... đổ mồ hôi 30 phút cho việc…tập thể dục.
Nhưng cảm giác "có ích" này là một kết quả tức thì chứ không phải kết quả bền vững. Sau một thời gian, tôi nhận ra mình dễ mệt hơn, khó tập trung lâu hơn, và stress dễ bị tích lũy hơn. Sự bền vững hóa ra lại phải đến từ sự cân bằng - cả Thân, Tâm và Trí. Đây chính là hệ thống ba chân kiềng mà thiếu một chân nào, cả hệ thống sẽ không vững.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói: "Trước hết phải nên biết rằng muốn chăm sóc cảm xúc thì phải biết chăm sóc thân thể." Khoa học thần kinh hiện đại cũng chứng minh điều này qua khái niệm vòng phản hồi giữa não bộ và cơ thể - khi cơ thể khỏe mạnh, não tiết ra nhiều BDNF (protein giúp phát triển tế bào thần kinh), giúp tăng khả năng học tập và ghi nhớ.
Chấp Nhận Yếu Ớt Mới Là Yếu Ớt Thật
Chị có nhận ra không? Câu "sức khỏe không tốt, thể trạng yếu hơn người bình thường" chính là mô hình tư duy đang điều khiển hành vi mà chị thậm chí không hay biết. Đây không phải chỉ là một suy nghĩ - nó đang tạo ra một vòng lặp tự củng cố: tin mình yếu → dễ bỏ cuộc khi tập khó → không tập đều → thể trạng thực sự yếu → càng tin mình yếu hơn.
Điều thú vị là khi chúng ta chấp nhận và đặt tên cho niềm tin giới hạn này, chúng ta mới có thể thay đổi nó. Thay vì chống lại hay phủ nhận, hãy nhìn nhận: "À, đây là câu chuyện mà não bộ mình đã kể cho mình nghe từ lâu. Giờ mình có thể viết lại câu chuyện này."
Nghiên cứu của Carol Dweck về mindset cho thấy khi chúng ta chuyển từ "mình yếu" (fixed mindset) sang "mình đang tập để khỏe hơn" (growth mindset), cả cấu trúc thần kinh trong não cũng thay đổi để hỗ trợ việc học hỏi và phát triển mới. Nếu ai chưa biết về 2 loại tư duy này, tôi cũng trích dẫn ra đây thêm:
Fixed Mindset (Tư duy cố định):
"Trong tư duy cố định, mọi người tin rằng những phẩm chất cơ bản của họ, như trí thông minh hay tài năng, chỉ đơn giản là những đặc điểm cố định"
Growth Mindset (Tư duy phát triển):
"Trong tư duy phát triển, mọi người tin rằng những khả năng cơ bản nhất của họ có thể được phát triển thông qua sự tận tâm và làm việc chăm chỉ"
Hệ thống Thân-Tâm-Trí: Thiết kế lại câu hỏi cho chính mình
Thay vì hỏi "Làm sao để có động lực tập?", hãy hỏi "Làm sao để hệ thống sống của mình tự nhiên hỗ trợ việc tập?" Thay vì tự định nghĩa bản thân "lười" hay "thiếu ý chí", hãy hiểu rằng vấn đề nằm ở cấu trúc động lực trong cuộc sống hiện tại đang thiên vị các hoạt động cho kết quả tức thì.
Đây chính là đòn bẩy quan trọng nhất: thay đổi ngôn ngữ và câu hỏi sẽ thay đổi cách não bộ tìm kiếm giải pháp. Khi hỏi về hệ thống, chị sẽ tìm ra các điểm can thiệp thay vì chỉ dựa vào ý chí:
Liên kết tập thể dục với công việc: theo dõi năng lượng và hiệu suất làm việc trong những ngày có/không tập
Tạo “chi phí chuyển đổi”: hẹn tập với bạn bè, đăng ký lớp học, hay đơn giản là đặt đồ tập ở nơi dễ thấy nhất
Định nghĩa lại thành công: 5 phút tập cũng là chiến thắng, vì duy trì thói quen quan trọng hơn cường độ
Cuối cùng, hãy nhớ rằng Thân-Tâm-Trí là một hệ thống tương tác - khi chúng ta chăm sóc cơ thể, nghĩa là đang đầu tư cho khả năng tư duy và cảm xúc ổn định lâu dài. Đây không phải là "thời gian lãng phí" mà là "khoản đầu tư" cho toàn bộ cuộc sống.
Vì chúng ta đâu phải chỉ muốn làm việc tốt trong vài năm, đó là hành trình lao động, cống hiến và tạo giá trị trong hàng thập kỷ.
Thêm góc nhìn tư duy hệ thống cụ thể hơn dành cho người hỏi:
Người hỏi đưa ra các ý như sau, tôi thấy rằng sẽ hữu ích cho cộng đồng nên đưa thêm góc nhìn mới cho từng ý:
1. chị chọn được những bài tập phù hợp với mình, ở các thể loại khác nhau
chị biết tính chị thích cái mới, nên chị linh hoạt các bài tập khác nhau, ko cố định 1 bài duy nhất gây nhàm chán
—> Góc nhìn mới: Chị đang áp dụng nguyên lý đa dạng hóa rất tốt, nhưng có thể đang bỏ qua yếu tố nhận diện bản thân.
Trong tư duy hệ thống, có một khái niệm gọi là "đủ phức tạp nhưng không quá tải" - tạo đủ sự phong phú để não bộ không chán, nhưng vẫn đủ quen thuộc để không tốn quá nhiều ý chí mỗi lần quyết định. Chị có thể cần một bộ bài tập cốt lõi cố định (2-3 bài tập không bao giờ thay đổi) kết hợp với phần khám phá (thử nghiệm bài mới). Như vậy não bộ có cả sự ổn định và sự mới mẻ.
2. chị có set 1 khung giờ cụ thể cho việc tập thể dục, nhưng thường c vẫn bỏ qua nó.
—> Góc nhìn mới: Đây chính là hiện tượng khoảng cách giữa ý định và hành động - biết phải làm nhưng không làm được.
Vấn đề không phải ở việc thiếu kế hoạch, mà ở chỗ khung giờ cứng nhắc đang cạnh tranh với sự linh hoạt tự nhiên của cuộc sống. Thay vì đặt "3h chiều tập thể dục," thử nghiệm cách lập kế hoạch "nếu-thì": "Nếu tôi vừa pha xong cà phê buổi sáng, thì tôi sẽ tập 10 phút." Cách này tạo tín hiệu kích hoạt tự nhiên thay vì dựa vào đồng hồ - một yếu tố bên ngoài dễ bị phớt lờ.
3.chị có ngồi với coach và chị hiểu nguyên nhân: sâu xa là do c ưu tiên Trí - Tâm hơn là Thân.
—> Góc nhìn mới: Chị đã có khả năng nhận thức về nhận thức rất tốt, nhưng có thể đang thiếu chiến lược tích hợp.
Thay vì coi Trí-Tâm-Thân là ba thứ cạnh tranh nhau, hãy nghĩ về chúng như hệ thống tích hợp. Ví dụ: thay vì "tập để khỏe," hãy "tập để tăng khả năng tập trung khi viết/coaching." Như vậy việc tập thể dục trở thành công cụ nâng cao hiệu suất trí tuệ chứ không phải đối thủ cạnh tranh với công việc trí óc. Đây là cách định nghĩa lại câu chuyện - biến đối thủ thành đồng minh.
4. Chị cũng cảm nhận được lợi ích của việc tập: ngắn hạn & dài hạn
—> Góc nhìn mới: Đây là tình trạng biết bằng lý trí nhưng chưa thấm vào cơ thể - hiểu bằng đầu nhưng chưa "hiểu bằng tim." Não bộ nếu như chị đọc cuốn Tư Duy Nhanh & Chậm có hai hệ thống quyết định: hệ thống tức thì (cảm xúc, phản xạ) và hệ thống suy nghĩ (logic, dài hạn). Chị đang thuyết phục hệ thống suy nghĩ rất tốt, nhưng hệ thống tức thì - cái quyết định hành vi hàng ngày - vẫn chưa "tin." Thử nghiệm theo dõi cảm giác nhỏ: ghi lại mức năng lượng trước/sau tập trong 1 tuần. Khi hệ thống tức thì "thấy được" lợi ích qua trải nghiệm trực tiếp, nó sẽ bắt đầu "muốn" tập thay vì "nên" tập.
5. Có những giai đoạn c đã duy trì được tập thể dục đều đặn 30p/ngày - trong gần 1 năm. nhưng có những gđ chị ưu tiên làm việc hay học tập hơn, hoặc 1 thứ gì đó làm trật nhịp thế là chị được đà bỏ luôn.
—> Góc nhìn mới: Đây là hiện tượng các thói quen cạnh tranh tài nguyên (Tragedy of Commons - mẫu hình số 8 trong tư duy hệ thống) - thay vì hỗ trợ lẫn nhau, chúng đang "giành nhau" thời gian và năng lượng.
Chị đã chứng minh việc duy trì là hoàn toàn khả thi (1 năm!), nhưng hệ thống thói quen hiện tại đang thiếu quy trình ứng phó linh hoạt - cách xử lý khi có biến động. Tôi gợi ý chị có thể thử nghiệm phiên bản tối thiểu: trong giai đoạn bận, thay vì bỏ hẳn, chuyển sang những khoảng tập 5 phút thay vì 30 phút. Như vậy tâm trí vẫn nhận dạng bản thân là người tập thể dục, và việc quay lại chế độ đầy đủ sẽ dễ dàng hơn. Ở đây, mình cũng nhận ra một phát hiện quan trọng: Chị không cần "kỷ luật" nhiều hơn. Chị đang cần một hệ thống thích ứng - hệ thống đủ linh hoạt!
Chúc chị thành công nhé.
Mình hoàn toàn đồng ý với Hiệp: theo ý mình điều quan trọng nhất và bắt đầu chính là thể chất.
Bởi vì cơ thể chính là chiếc cầu nối giữa tâm trí và tâm hồn. Thân thế nào thì tâm thế ấy. Như trong bài nói chuyện nổi tiếng của Amy Cuddy, chỉ cần thay đổi tư thế hay chuyển động cơ thể, chúng ta có thể thay đổi cảm xúc, tính cách, thậm chí cả cách người khác nhìn nhận mình và những cơ hội đến với mình. Khoa học thần kinh đã chứng minh rõ ràng: cơ thể và não bộ liên kết chặt chẽ thông qua hệ thần kinh, hormone và cả những tín hiệu sinh học tinh vi.
Cơ thể – tâm trí – tâm hồn vốn là một hệ thống thống nhất. Khi cơ thể thay đổi, tâm trí và cảm xúc cũng sẽ thay đổi theo. Và để có một sự thay đổi bền vững, chúng ta cần bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất: cơ thể và thói quen. Thói quen chính là cách ta “lập trình lại” não bộ mỗi ngày, tạo ra những con đường thần kinh mới. Càng lặp đi lặp lại, những con đường ấy càng trở nên mạnh mẽ, giúp sự thay đổi trở thành tự nhiên và bền vững.
Điều quan trọng không phải là sự cố gắng nhất thời, mà là khả năng duy trì một thói quen bền vững.
Với mình, một cuốn sách có thể giúp ta bắt đầu hành trình ấy chính là Atomic Habits của James Clear.
Cuốn sách cho ta thấy: chính những thói quen nhỏ, tưởng chừng đơn giản, lại quyết định cuộc đời ta sẽ lớn đến mức nào.
Rất cảm ơn Hiệp